Chương 42

Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A

7.580 chữ

10-06-2023

Trong nhất thời cậu không biết nên làm gì, ánh mắt rơi vào vết thương mới tinh trên môi hắn, vừa đáng thương lại vừa hơi buồn cười, kiềm không được dán môi lên hôn một cái.

Cả hai lại hôn nhau say đắm, chiếc giường lại trở thành một mớ hỗn độn.

Diệp Dương thật sự rất mệt mỏi, nằm một hồi là ngủ thiếp đi.

Bởi vì trong lòng Ngôn Kỳ có tâm sự, mặc dù cậu cũng rất mệt, nhưng dù thế nào cũng không thể thả lỏng để đi ngủ.

Cậu nhìn trần nhà trắng tinh, sắp xếp ngày tháng cụ thể những kỳ nhạy cảm trước đây của Diệp Dương trong đầu mình.

So với cậu thì kỳ nhạy cảm của Diệp Dương hầu như không đều, hoặc nên nói là cực kỳ hỗn loạn.

Alpha có chức năng s1nh lý bình thường sẽ không gặp phải tình trạng này.

Ngoài lý do trước đây Diệp Dương không chịu nói, Ngôn Kỳ dám chắc chắn có điều gì đó không ổn với sức khỏe của hắn.

Chỉ là không biết ở mức độ nào.

Mà Diệp Dương cũng không chịu đi bệnh viện kiểm tra cùng cậu.

Còn có một việc Ngôn Kỳ không nghĩ ra chính là, Diệp Dương rõ ràng biết sức khỏe mình có vấn đề nên mới tránh né như vậy, nhưng chuyện này, tính theo quan hệ giữa hai người thì hắn không cần phải che giấu.

Nếu lỡ hắn mắc bệnh nan y nào đó, dựa theo hiểu biết của cậu về Diệp Dương, chỉ cần hắn biết mình không thể chữa khỏi, không có tương lai tốt đẹp thì hắn sẽ không tỏ tình với cậu.

Vì vậy, phải có một lý do nào khác.

Ngôn Kỳ suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra đáp án gì, cuối cùng khó chịu trở mình đè lên người Diệp Dương.

Diệp Dương đang ngủ thì l ồng ngực bị đè nặng, suýt nữa thở không ra hơi, mở mắt ra liền phát hiện Ngôn Kỳ đang đè mình.

Hắn hơi bất lực đưa tay vuốt tóc Ngôn Kỳ hỏi: "Sao thế?"

Ngôn Kỳ nói: "Ngày mai cậu đi bệnh viện với tôi."

"Không đi đâu, tôi còn phải học bài."

Diệp Dương vẫn trả lời như cũ, xoay người ôm Ngôn Kỳ vào trong ngực rồi hôn lên trán cậu: "Ngủ đi."

"Ngủ ngon nha Kỳ."

Thời tiết như thế này thật sự rất thích hợp để ngủ, vòng tay của Diệp Dương rất ấm áp, Ngôn Kỳ ngủ đến tận trưa hôm sau lúc nào không biết.

Vẫn là nhờ cú điện thoại của chủ nhiệm Hứa đánh thức.

Ngôn Kỳ vừa nghe điện thoại vừa giũ áo sơ mi, luồng một tay vào trong.

Chủ nhiệm hứa ở đầu dây bên kia hỏi: "Em Ngôn, giờ em có ở trường không?"

"Dạ có."

"Em ăn trưa chưa?"

Hứa Văn Bân không rảnh đến mức gọi điện thoại để quan tâm đ ến cậu ăn trưa hay chưa, Ngôn Kỳ lịch sự trả lời:

"Em đang ăn" Sau đó mới hỏi:

"Có chuyện gì vậy thầy?"

"Em có thấy thông báo sáng nay không? Ngày mai sẽ đi học lại đấy."

Hứa Văn Bân hơi ngưng lại rồi mới nói tiếp:

"Sắp tới thì cuối kỳ rồi, nghỉ một ngày này sợ là các em học sinh không tập trung lại được, mọi người ở bên trên đã thảo luận với nhau rồi quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ kiểm tra tác phong của các em nghiêm khắc hơn, coi như cảnh tỉnh mọi người.

Còn có vài việc cần sự phối hợp của Hội Học Sinh, lát nữa em ăn cơm xong thì tới phòng Giáo Vụ gặp thầy chút nha, thầy nói rõ với em việc cần làm của Hội Học Sinh."

Ngày mai sẽ bắt đầu, giờ hiển nhiên không có cách nào trốn tránh, Ngôn Kỳ đồng ý:

"Được ạ, lát nữa em sẽ đến đó."

Sau khi cúp máy, cậu cài khuy áo xỏ dép vào phòng tắm.

Vốn dĩ hôm nay muốn tìm cơ hội kéo Diệp Dương đến bệnh viện, nhưng bởi vì cú điện thoại này, kế hoạch chỉ có thể dời lại.

Lúc ngậm bàn chải đánh răng nhìn vào gương, thấy một người cũng bị đánh thức đang đi vào, cậu đưa bàn chải và ly từ bồn rửa mặt qua mơ hồ hỏi:

"Hôm nay cậu có kế hoạch gì?"

Diệp Dương vừa bóp kem đánh răng vừa nói:

"Hôm nay viện nghiên cứu kêu tôi qua đó xem một chút."

Ngôn Kỳ dừng lại: "Cậu đồng ý với bọn họ rồi à?"

"Ừ."

Diệp Dương ngẩng đầu, thấy sắc mặt Ngôn Kỳ trên gương không tốt lắm:

"Sao vậy, lo lắng cho tôi à?"

Ngôn Kỳ cụp mắt: "Cậu đâu phải con nít tôi lo lắng cho cậu làm gì?"

Cậu ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi biết cậu có chuyện đang giấu tôi."

Hơi thở của Diệp Dương hơi cứng lại.

"Cậu không muốn nói cũng được." Ngôn Kỳ súc sạch bọt, quay người dùng khăn lau khô mặt:

"Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu."

Cậu quay đầu lại thấy Diệp Dương đang nhìn mình chằm chằm nên cười cười, giơ tay gãi cằm hắn: "Hiểu chưa?"

"Tôi hiểu."

Diệp Dương cũng cười muốn tiến lên hôn cậu, lại bị người ta giơ tay ngăn cản:

"Cậu đánh răng trước đi đã."

Ngày đầu tiên sau khi cơn bão quét qua, trường Nhất Trung đi học lại.

Sắc trời âm u, trước cổng trường có mấy nam sinh đeo băng tay của Hội Học Sinh túm người xung quanh kiểm tra đồng phục, phù hiệu trường, xem thử tác phong của các bạn học sinh mới trở lại trường có đúng tiêu chuẩn hay không.

Ngôn Kỳ đứng ở cổng trường, dáng người cao gầy, ngón tay tùy tiện xoay bút mấy cái rồi cụp mắt, tạo thành một bóng mờ trên mặt.

Giờ vẫn còn trong mùa hè, không mưa thì như lò sưởi, trời mưa thì như lò xông hơi.

Học sinh lui tới trên đường đều ủ rủ, không khí uể oải khiến người ta thật mất tinh thần.

Đang phân tâm thì cậu chợt nghe thấy tiếng động cơ Moto nổ bên tai.

Tiếng động này rất lớn, học sinh đi ngang qua cổng trường ai cũng dừng lại nhìn về phía nguồn gốc phát ra âm thanh.

Một chiếc Moto màu đen đang tiến đến ở góc phố cuối đường.

Người lái xe mặc áo da, đầu đội mũ, chiếc quần dài ôm sát đôi chân, phía dưới mang một đôi bốt, bàn tay dù đang đeo găng vẫn có thể thấy được những ngón tay thon dài.

Xe dừng trước cổng trường, đôi bốt chống xuống đất.

Người lái xe cởi mũ bảo hiểm, đám học sinh xung quanh vẻ mặt ngơ ngác, tất cả chìm vào im lặng.

Nhìn thấy Diệp Dương đi tới cổng trường, mọi người tự nhiên tránh thành một đường cho hắn.

Các nam sinh trong Hội Học Sinh đang kiểm tra ngoài cổng nhìn thấy tên này, cũng không dám hỏi hắn câu nào.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên:

"Bạn kia đứng lại, qua đây cho tôi!"

Diệp Dương dừng bước chân.

Hội trưởng Ngôn nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi viết tên Diệp Dương vào sổ biên bản:

"Đồng phục đâu?"

Diệp Dương đi về phía cậu, thành thật trả lời:

"Không có mặc."

"Phù hiệu trường đâu?"

"Không có đeo."

Ngôn Kỳ gật gật đầu: "Được, vậy bạn đứng phạt ở đây đi."

Một chiếc xe buýt dừng ở trạm cạnh cổng trường Nhất Trung, rất đông học sinh xuống xe.

Bọn họ tụ thành tốp ba bốn người đi về phía cổng trường, từ xa đã nhìn thấy hai anh chàng cao lớn đẹp trai đang đứng đó giằng co chuyện gì.

Có người đi chậm lại dừng lại xem, trong đám người bàn tán ầm ĩ.

"Này, nhìn kìa, đó không phải là Diệp thần sao?"

"Hội Học Sinh đang kiểm tra, Diệp thần hình như bị ghi tên vì không mặc đồng phục thì phải?"

"Không phải trường luôn làm lơ à? Ai dám bắt cậu ta chứ...!Ồ, là hội trưởng.

Làm phiền rồi, coi như tui chưa nói gì đi."

"Nhưng bọn họ không phải là quan hệ kia kia à? Sao hội trưởng lại còn muốn phạt Diệp thần nữa chứ?"

"Sao mà cậu hiểu được chớ? Hội Học Sinh muốn chấp hành kỷ luật nếu bỏ qua tên đầu têu này, sau này làm sao quản lý những người khác?"

Trong tiếng bàn tán ồn ào, Diệp Dương đột nhiên giơ tay chống lên mép cổng trường, kẹp Ngôn Kỳ vào giữa hắn và cột đá.

Loại tư thế này xuất hiện giữa A và O, thì thường được coi là "Kabedon", nhưng khi xuất hiện giữa hai Alpha, thật khó để phân biệt đó là mập mờ hay khiêu khích.

Diệp Dương chậm rãi cúi người ghé sát vào tai Ngôn Kỳ:

"Kỳ ơi, ở ngoài đường có thể chừa chút mặt mũi cho tôi được không?"

Nếu hôm nay là người khác kiểm tra tác phong kỷ luật, Diệp Dương ngay cả bước chân cũng sẽ không dừng lại.

Nhưng không có cách nào, Ngôn Kỳ bảo hắn đi hướng đông, hắn sẽ không đi hướng tây.

Lại nói tên Ngôn kỳ này, tôn trọng thầy cô và các bạn học, nhưng cậu lại toàn mang đầy ý xấu với hắn, thậm chí đi ngang qua cổng trường cậu còn phải ngăn Diệp Dương lại để chọc ghẹo.

Ngôn Kỳ cụp mắt, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ:

"Cậu đứng đây chơi với tôi một chút không được à?".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!